Lần đầu tiên "Fly Me to the Moon" trôi qua là trong một đêm hè xa xôi, một mùa hè không ngụy trang trong cái nóng oi ả mà ào ào táp vào không gian cùng những cơn gió ẩm ướt lạnh buốt mang đầy những bí ẩn của một xứ sở hoang dại thần tiên.
Mà thôi kệ mùa hè. Quay lại thì bản này mình có nhiều version trên máy. Các bản giọng nam của Frank Sinatra hay Nat King Cole thì ấm áp, ngọt ngào và tha thiết như một lời tỏ tình lãng mạn cổ điển. Jason Mraz thì mình có cảm giác nhẹ nhàng vui tươi của một cậu thiếu niên lần đầu biết yêu tràn đầy hi vọng. Version của Diana Krall thì có gì đó thẳng thắn và mạnh mẽ, "tui iu anh, anh có iu tui hông? hông hả? uh hông sao, dù sao tui vẫn iu anh". Nhưng mình luôn thích những bản cover giọng nữ có chút gì mỏng manh và yếu đuối và âm nhạc mơ màng hơn như của Olivia Ong, Julie London hay Susan Wong, hơi nuối tiếc, hơi hoài niệm, hơi quỵ lụy, nhưng dễ thương. Ừ thì túm lại là mình thích bài hát này. Mà cái gì đã thích thì muôn đời vẫn cứ thích, worship và adore.
0 Comments
Leave a Reply. |
Inspiration is the gentle push for all the miracle to happen. I have been on a miraculous journey discovering this amazing life I am gifted. Welcome to the stories of my world.
Categories
All
Archives
April 2022
|