Ngày hôm nay trời nóng, cũng như bữa giờ trời vẫn nóng. Nói chung trời nóng cũng không quá khó chịu vì ra đường mình mặc quần lửng, hoặc quần short, rồi áo thun ngắn tay thoáng mát chứ không phải trùm khẩu trang kèm hai, ba lớp áo khoác găng tay giày bít bùng như ở Sài Gòn.
Tháng sau là mình qua Mỹ tròn hai năm. Nước Mỹ rộng lớn, cuộc sống mỗi vùng là mỗi khác. Di chuyển nhiều thì càng chẳng còn biết điều gì là chuẩn mực. Thước đo đúng sai chẳng còn theo từng nước, từng vùng. Mình từng nghe nhiều cuộc nói chuyện về stereotype, nhiều người cố gắng tìm ra điểm chung nào đó cho một nhóm người nào đó, có lẽ là để dễ dàng ứng xử trong giao tiếp. Mình thì vẫn nghĩ quyết định là do từng người. Nhưng nói chung để hiểu được một vùng đất, mình nghĩ phải sống và làm việc ở nơi đó ít nhất trên một năm. Nói tới chuyện sinh sống, ở nơi nhiều văn hóa và phong cách giao tiếp hội tụ, người chưa quen sẽ bị sốc hoặc khó hòa nhập, vì ngộ nhận hoặc hiểu lầm ngôn ngữ cơ thể và ngôn ngữ lời nói của người khác. Nói chung hiện tại mình nghĩ, tốt nhất là đừng nghĩ nhiều. Cái gì không hiểu thì hỏi, không nên để ý nhiều, cũng không ai rảnh đâu mà đi để ý mình, mà người ta có để ý mình thì cũng không phải chuyện của mình, cứ thế mà sống vui khỏe qua ngày. Quay lại, NYC, nơi mùa hè nóng bỏng mình đang trải qua, là một thành phố hào nhoáng. Mặc dù NYC hoành tráng hơn nhiều, nhưng mình tìm được nhiều điểm chung giữa NYC và Sài Gòn: người đến và đi, nhà hàng mở rồi nhà hàng đóng cửa, xe kẹt từ sáng tới tối, nhà san sát, nho nhỏ, có nhiều người lang thang, có nhiều xe bán đồ ăn lề đường, có đủ quận 1, quận 3, quận 5, quận Bình Thạnh,... rồi cái gì trên thế giới này có là ở đây có, với chất lượng từ thượng vàng tới hạ cám, nhưng nhìn chung mình nghĩ vàng nhiều hơn, rồi nhiều người làm freelance, entrepreneur, và creative... Sự hào nhoáng này, đôi khi mình có cảm giác là một vẻ ngoài không thực, vì dưới cái bóng của những tòa nhà cao ngút, cái sự đến đi không đoán biết của con người, làm người ta cứ vội vã nắm bắt từng phút giây, chớp lấy từng cơ hội bất kì, mà đôi khi không thật sự biết mình có cần nó hay không. Thôi thì có lẽ quan trọng nhất là biết mình muốn làm gì, đạt được gì và cần gì trong cuộc đời này rồi chọn một con đường mà bước tới. Mà dù không biết thì cũng cứ bước tới, đâu cũng được, vì dừng chân tại chỗ cũng không làm cho tình hình khá hơn. Johnny Walker - keep walking. NYC - July 2017
0 Comments
My first Hoi An. My first Vietnam Lindy Exchange. What a peaceful ancient town with yummy food, colorful shops, small streets and wonderful lanterns! |
Inspiration is the gentle push for all the miracle to happen. I have been on a miraculous journey discovering this amazing life I am gifted. Welcome to the stories of my world.
Categories
All
Archives
April 2022
|